
Cuộc sống trước khi có chân giả – Những ngày tháng đầy nghị lực
Sáng sớm, khi mặt trời còn chưa ló dạng sau những dãy núi trùng điệp, Vàng Mí Nô đã cẩn thận đặt chiếc cặp sách sờn cũ lên lưng, rồi dùng một chân duy nhất nhảy từng bước trên con đường đất gập ghềnh. Từ nhà đến trường gần ba cây số, nhưng với em, quãng đường ấy dài hơn gấp nhiều lần.
Sinh ra trong một gia đình nghèo ở vùng cao Hà Giang, Mí Nô không có một tuổi thơ trọn vẹn như bao đứa trẻ khác. Bố mẹ em quanh năm quần quật trên nương rẫy để kiếm từng bữa cơm, trong khi đàn con nheo nhóc chỉ biết nương tựa vào nhau. Nhưng điều khiến em thiệt thòi hơn cả là khiếm khuyết ngay từ lúc chào đời – em chỉ có một bên chân phát triển bình thường, còn bên kia không có từ đầu gối trở xuống.
Mỗi ngày đến lớp là một hành trình đầy gian nan. Khi bạn bè tung tăng chạy nhảy, em chỉ có thể đứng nhìn. Khi tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ ra chơi, Mí Nô ngồi lặng lẽ bên hiên lớp, không dám ra sân vì không thể hòa vào cuộc vui. Thế nhưng, chưa một lần em than vãn hay từ bỏ giấc mơ được học chữ.
Có những hôm trời mưa, đường đất trở nên lầy lội, việc di chuyển càng khó khăn hơn. Có lần, vì quá mệt, em phải ngồi nghỉ giữa đường, chờ cơ thể hồi phục rồi mới tiếp tục hành trình đến trường. Nhưng dù vất vả đến đâu, ánh mắt em vẫn luôn sáng rực niềm hy vọng.
Cơ hội đến từ lòng nhân ái – Chặng đường đến với Chỉnh Hình Việt Đức
Một ngày nọ, câu chuyện về cậu bé vùng cao đi học bằng một chân được một nhà báo ghi lại. Những dòng chữ chân thực ấy đã lay động trái tim của hàng nghìn người. Từ những vùng quê xa xôi cho đến các thành phố lớn, từ trong nước đến ngoài nước, nhiều tấm lòng nhân ái đã chung tay quyên góp với một mong ước giản đơn – giúp Mí Nô có đôi chân lành lặn.
Sự giúp đỡ ấy không chỉ đến từ những người chưa từng gặp em, mà còn từ những tổ chức chuyên môn, trong đó có Chỉnh Hình Việt Đức – nơi đã mang lại bước đi mới cho biết bao người khuyết tật. Một quyết định quan trọng được đưa ra: Mí Nô sẽ được đưa xuống Hà Nội để làm chân giả.
Hành trình này không chỉ mang đến cơ hội cho Mí Nô mà còn là cột mốc thay đổi cả cuộc đời em.
Hành trình lắp chân giả – Công nghệ mang lại sự thay đổi
Tại Chỉnh Hình Việt Đức, các chuyên gia nhanh chóng bắt tay vào đánh giá tình trạng của Mí Nô. Với trường hợp mất chân dưới gối như em, loại chân giả phù hợp nhất là chân giả dưới gối có khớp nối linh hoạt, giúp việc đi lại tự nhiên hơn. Tuy nhiên, vì em còn nhỏ, trọng lượng cơ thể nhẹ, nên cần sử dụng vật liệu bền nhưng không quá nặng để tránh gây áp lực lên phần chân còn lại.
Quy trình chế tạo chân giả
Tạo khuôn chân: Kỹ thuật viên tiến hành đo đạc và đúc khuôn phần chân cụt để đảm bảo độ ôm khít, giúp Mí Nô thoải mái nhất khi sử dụng.
Lựa chọn linh kiện:
Socket (ổ mỏm cụt): Được làm từ nhựa tổng hợp chịu lực, giúp phân bố trọng lực đều để tránh gây đau khi di chuyển.
Khớp gối giả: Loại khớp gập linh hoạt, cho phép Mí Nô co duỗi dễ dàng, mô phỏng chuyển động tự nhiên.
Bàn chân giả: Làm từ composite nhẹ và bền, có độ đàn hồi tốt để giúp em bước đi vững vàng hơn.
Lắp thử và điều chỉnh: Các chuyên gia kiểm tra cẩn thận, điều chỉnh từng chi tiết để đảm bảo chân giả vừa vặn và không gây khó chịu.
Hướng dẫn tập đi: Mí Nô bắt đầu làm quen với chân mới, từng bước một, dưới sự hỗ trợ tận tình của đội ngũ kỹ thuật viên.
Mỗi công đoạn đều được thực hiện tỉ mỉ, không chỉ để mang đến cho em một chiếc chân giả hoàn hảo, mà còn giúp em có một tương lai mới.
Khoảnh khắc xúc động – Bước chân đầu tiên của Mí Nô
Khoảnh khắc quan trọng nhất đã đến. Cả phòng tập nín lặng khi Mí Nô thử đứng dậy bằng đôi chân mới. Ban đầu, em còn loay hoay, chưa quen với cảm giác có một bên chân khác hỗ trợ cơ thể. Nhưng rồi, với sự động viên của mọi người, em bắt đầu di chuyển.
Một bước… hai bước…
Dù còn chập chững, nhưng đó là những bước đi đầu tiên của em trên hai chân – điều mà trước đây em chưa từng dám nghĩ tới.
Ánh mắt em ánh lên niềm vui. Bố mẹ em không giấu nổi những giọt nước mắt hạnh phúc. Các kỹ thuật viên và mạnh thường quân cũng vỡ òa trong cảm xúc. Sau bao nhiêu năm chỉ có thể nhảy lò cò, giờ đây Mí Nô có thể đi lại như bao đứa trẻ khác.
“Con vui lắm! Từ nay con sẽ không còn bị mỏi nữa. Con có thể đi học dễ dàng hơn!” – Mí Nô vừa cười vừa nói, trong khi bàn tay nhỏ bé lau đi giọt mồ hôi trên trán.
Giấc mơ tưởng chừng xa vời, giờ đây đã trở thành hiện thực. Và không chỉ Mí Nô, mà tất cả những ai chứng kiến khoảnh khắc này đều hiểu rằng sự nhân ái có thể thay đổi một cuộc đời.